Khi được hỏi sợ gì nhất, các bạn sẽ trả lời như thế nào?
Sợ ma, sợ rắn, sợ gián….
Còn mình – bà mẹ 1 con thì sợ nhất con ỐM….
Giữa cuộc đời vô thường, điều kỳ diệu nhất là ông trời đã mang con đến bên mẹ, cho mẹ được yêu thương và chăm sóc con. Nhưng cũng thật vô tình khi bắt mẹ phải thấy mỗi lần con ốm, khuôn mặt bé con mệt bơ phờ, nóng ran, mẹ hỏi không buồn trả lời, nằm dài trên giường là lúc lòng mẹ như lửa đốt, lo lắng, bồn chồn, cuống cuồng đưa con đi bác sĩ, tìm cách chăm cho con nhanh khỏi bệnh.
Có mẹ bỉm sữa nào đồng cảnh ngộ như mình không ạ?
Cũng như bao bà mẹ khác, trước khi sinh mẹ luôn háo hức từng ngày để được nhìn thấy con. Khi con chào đời là lúc mẹ biết niềm hạnh phúc thật sự của một mái ấm, là khi bố con muốn khóc vì thấy một bé con đầu đời, cả nhà vui mừng như mở hội, đầm ấm và lúc nào cũng tràn đầy hạnh phúc. Nhưng cuộc sống không chỉ là những giấc mơ đẹp, mà đôi khi còn có cả những lo âu và nhọc nhằn.
Từ khi con còn bé, mẹ đã luôn tự hào vì con rất ít khi ốm vặt, và rất ngoan. Nhưng từ khi lớn hơn, con đi nhà trẻ, thay đổi môi trường, con như máy báo thời tiết vậy, thay đổi thời tiết con lại ốm.
Có lẽ thời điểm mà mẹ sẽ không bao giờ quên được trong cuộc đời này là khi con lên 4 tuổi, con bị một đợt nhiễm khuẩn dạ dày, con nôn thốc nôn tháo. Nghe cuộc điện thoại từ cô giáo mà lòng mẹ như lửa đốt. Quãng đường 10 cây số từ Công ty về đến nhà chưa bao giờ dài đến thế, mẹ đi trên đường thấp thỏm nỗi lo, lo vì không biết con thế nào, con bị làm sao, con có bị nặng không? Về đến nhà thấy con đã được bà nội lên trường đón về, nằm trên giường, chốc chốc lại nôn mà mẹ nóng hết ruột gan. Thế là mẹ quyết định gọi Ông chở mẹ con đi bệnh viện để có bác sĩ theo dõi, mẹ cũng đỡ lo hơn. Xuống đến viện, con được nhập viện để theo dõi. Bác sĩ gọi mẹ ra để con ngồi trên người rồi giữ chặt con để lấy ven, lấy máu xét nghiệm. Con khóc to lắm, con gọi mẹ “Mẹ ơi, con sợ lắm’ “Mẹ ơi, cứu Con’ . Mẹ khóc, mẹ khóc vì thương con, mẹ ước nếu có thể mẹ gánh được hết bệnh tật cho con thì tốt biết bao. Nhìn cân nặng của con lúc lên lúc xuống lòng mẹ lại xót xa.
Đôi lúc, kiệt sức mẹ giận luôn cả con, quát con tại sao không chịu ăn, không chịu uống sữa cho nhanh khỏe. Con có biết mẹ đã phải nghỉ làm, công việc của mẹ trì trệ, sếp mẹ quát tháo chỉ vì mẹ xin nghỉ dài ngày để chăm con cho tốt hơn? Cũng đã có những lúc mẹ tiêu cực đến thế, nhưng thật may, mẹ con mình đã cùng nhau vượt qua tất cả con nhỉ.
Mẹ biết, chẳng có người nào lớn lên mà không có ốm đau cả, con vẫn phải vượt qua trên con đường con dần trưởng thành. Vì vậy, mẹ sẽ chuẩn bị cho mình những kiến thức nhất định và vững tin luôn bên con trong con đường ấy. Mẹ và con cùng cố lên nhé!